– Satomi ơi, con ở một mình thế nào?
– Dạ, là sao ạ?
– Có điều gì bất tiện không?
– Cũng còn nhiều thứ con chưa làm quen được, nhưng đây là quyết định của con.
– Còn công việc thì sao? Họ có bắt con làm những việc con không thích không?
– Về việc đó… Satomi đặt đũa xuống rồi nhìn thẳng về phía tôi và nói:
– Anh Kaneda đã cho con xem bức thư mẹ viết rồi.
– Mẹ à, con thích công việc đó.
– Làm… Custodial ư? Là quét dọn đấy con.
– Đúng là Custodial có nhiệm vụ chính là quét dọn, nhưng không phải chỉ có vậy đâu mẹ. Bọn con còn được coi là những trạm thông tin di động, nhiệm vụ chính của công việc này là đem “hạnh phúc” đến cho khách hàng.
– Nghe hay thật đấy, nhưng con đã bị công ty đó lừa rồi. Họ chỉ đang tận dụng con một cách triệt để thôi. Con nghĩ xem tại sao bố mẹ lại cho con đi học đại học? Bố mẹ cố gắng làm mọi việc không phải để cho con đi làm công việc quét dọn.
– Con thật sự rất biết ơn bố mẹ. Nhưng Custodial là một công việc vô cùng tuyệt vời. Mẹ hãy tin con.
– Satomi, hay là con về nhà đi?
– Tại sao lại thế?
– Chẳng phải vậy là đủ rồi sao? Con vẫn chưa hiểu rằng một cô gái bé nhỏ không biết gì về thế giới như con đi lên thành phố thì chỉ có thể làm những công việc như quét dọn thôi sao? Đừng để bố mẹ phải ép buộc con, hãy về nhà đi.
– Sao mẹ có thể nói những điều quá đáng như vậy! Con không bao giờ nghỉ việc ở đấy đâu! Và con cũng sẽ không về nhà!
– Satomi! Satomi đứng dậy, cầm hành lý đi mất.
Chồng tôi liền đứng lên đuổi theo con bé, nhưng chỉ có mình ông quay lại. Buổi sum họp gia đình sau bao nhiêu năm tan tành, Satomi đã trở lại Chiba rồi.
Tôi đã làm gì sai chứ? Không, lo lắng cho con gái mình chẳng có gì là đúng hay sai cả. Cha mẹ nào cũng sẽ lo lắng cho con cái như vậy thôi. Chồng tôi ngồi xuống ghế và đưa tôi một chiếc phong bì.
– Satomi gửi lại cái này. Tôi mở phong bì ra, trong đó là mấy chiếc vé tham quan Disneyland. Còn có một tờ giấy đính kèm, trên đó viết: “Bố mẹ hãy đến tham quan và xem con làm việc nhé!”. Có lẽ Satomi về nhà để đưa cái này.
Nhưng có bố mẹ nào muốn đi xem dáng vẻ khốn khổ của con gái mình chứ. Chồng tôi nhẹ nhàng cất tiếng nói như thì thầm:
– Bà nó, hay mình thử đến đó một lần xem sao? Đứa con gái chẳng bao giờ cãi lời chúng ta lại thể hiện ý chí quyết tâm như thế, hẳn là vì điều gì đó chứ?
– Nhưng nếu con bé biết chúng ta tới, nó sẽ cố gắng thể hiện ra toàn những điều tốt đẹp thôi…
-Vậy tôi với bà đừng nói cho nó biết khi nào mình đi. Chúng ta lặng lẽ đến rồi về thôi. Có lẽ đến tận nơi, chứng kiến tận mắt môi trường làm việc của Satomi, con bé sẽ chịu lắng nghe hơn khi chúng tôi không biết gì mà phản đối.
Tôi gật đầu với phương án chồng đưa ra. Chúng tôi quyết định cuối tuần tiếp theo sẽ đến thăm nơi Satomi làm việc. Lần đầu tiên đến Disneyland, một thế giới tôi chưa được nhìn thấy bao giờ, giống như đi ra nước ngoài hay bước vào một thế giới khác vậy, tôi hoàn toàn quên rằng mình đang ở Nhật Bản. Ý định cố gắng không để Satomi nhìn thấy lúc đầu có vẻ không cần thiết nữa, ở một nơi rộng lớn ngoài sức tưởng tượng thế này, chúng tôi mà gặp được nhau mới là điều kỳ diệu. Vì đã hỏi trước anh Kaneda về khu vực Satomi phụ trách, tôi có thể tự mày mò bản đồ công viên đến đó. Tôi nhờ anh ấy giữ kín chuyện chúng tôi tới. Anh ấy rất thoải mái và hiểu cho chúng tôi.
Lúc đi qua gần khu vực Ngọn núi không gian, tôi nhìn thấy Satomi trong bộ đồng phục trắng tinh. Con bé đang cầm chổi và cây hốt rác, quét dọn bỏng ngô rơi vãi dưới đất.
– Đúng thật… nó chỉ là một nhân viên quét dọn. Mình à, về thôi. Tôi không thể nhìn thêm nữa.
– Chúng ta mới đến thôi mà. Mất công đến đây rồi, ở lại nhìn con bé thêm chút nữa rồi về!
– Nhưng…
– A! Đúng lúc đó, một cậu bé khoảng 5 tuổi, tay cầm bỏng ngô, vấp ngã ngay trước mặt Satomi. Bỏng ngô trên tay cu cậu đổ vung vãi, một chút máu chảy ra từ khuỷu tay, cậu bé khóc toáng lên. Satomi chạy đến ngay lập tức và đỡ cậu bé đứng dậy.
– Em có sao không? Mẹ em đâu? Cậu bé vừa khóc vừa lắc đầu.
– Em đi lạc à? Cậu bé gật đầu cái rụp.
Satomi lấy chiếc băng y tế từ trong chiếc túi bên hông rồi dán vào khuỷu tay cậu bé.
– Em còn đau ở đâu không?
– Không ạ.
Có vẻ như thằng bé khóc vì sợ hãi khi lạc mẹ và cú sốc khi bị ngã chứ không phải do vết thương ở tay. Satomi liền lấy từ trong túi ra một vật trông như chiếc thẻ và đưa cho cậu bé.
– Chị tặng em cái này. Đây là chiếc thẻ phép thuật.
– Chiếc thẻ phép thuật ạ?
– Ừ, Tinker Bell đã phù phép cho nó đấy.
– Nó có phép thuật như thế nào ạ?
– Em chỉ cần đưa thẻ cho bác ở quầy bán bỏng ngô thì bác ấy sẽ đưa cho em một túi bỏng ngô đầy ắp.
Cậu bé nhận lấy chiếc thẻ rồi đi đến quầy bán bỏng ngô. Nhân lúc đấy, Satomi nhanh tay quét dọn, hốt hết đống bỏng ngô vừa bị đổ ra lúc nãy. Không phải kiểu quét dọn thông thường với điệu bộ thu gom hấp tấp vội vàng, con bé không khác gì một nghệ sĩ vừa cầm cán chổi vừa chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển như đang nhảy múa vậy. Hàng loạt tràng vỗ tay nổi lên từ những vị khách xung quanh khi họ nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời đó. Sàn nhà trở lại sạch bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến nỗi tôi cảm giác nó như chiếc gương phản chiếu tâm hồn trong sáng của Satomi.
Rồi cậu bé kia, tay ôm gói bỏng ngô khuôn mặt rạng rỡ, chạy lại chỗ Satomi.
– Chị ơi! Chị ơi! Em đưa cái thẻ cho bác bán bỏng ngô thế là bác ấy cho em đầy ắp này! Ô, chỗ bỏng ngô em làm đổ lúc nãy đâu mất rồi?
– Chị đã nói rồi mà, Tinker Bell đã dùng phép thuật biến nó trở lại như cũ rồi!
– Tuyệt vời quá! Chiếc túi của chị cứ như là chiếc túi phép thuật ấy!
Trích trong sách “Người quét dọn tâm hồn” – Hiroshi Kamata
– Satomi ơi, con ở một mình thế nào?
– Dạ, là sao ạ?
– Có điều gì bất tiện không?
– Cũng còn nhiều thứ con chưa làm quen được, nhưng đây là quyết định của con.
– Còn công việc thì sao? Họ có bắt con làm những việc con không thích không?
– Về việc đó… Satomi đặt đũa xuống rồi nhìn thẳng về phía tôi và nói:
– Anh Kaneda đã cho con xem bức thư mẹ viết rồi.
– Mẹ à, con thích công việc đó.
– Làm… Custodial ư? Là quét dọn đấy con.
– Đúng là Custodial có nhiệm vụ chính là quét dọn, nhưng không phải chỉ có vậy đâu mẹ. Bọn con còn được coi là những trạm thông tin di động, nhiệm vụ chính của công việc này là đem “hạnh phúc” đến cho khách hàng.
– Nghe hay thật đấy, nhưng con đã bị công ty đó lừa rồi. Họ chỉ đang tận dụng con một cách triệt để thôi. Con nghĩ xem tại sao bố mẹ lại cho con đi học đại học? Bố mẹ cố gắng làm mọi việc không phải để cho con đi làm công việc quét dọn.
– Con thật sự rất biết ơn bố mẹ. Nhưng Custodial là một công việc vô cùng tuyệt vời. Mẹ hãy tin con.
– Satomi, hay là con về nhà đi?
– Tại sao lại thế?
– Chẳng phải vậy là đủ rồi sao? Con vẫn chưa hiểu rằng một cô gái bé nhỏ không biết gì về thế giới như con đi lên thành phố thì chỉ có thể làm những công việc như quét dọn thôi sao? Đừng để bố mẹ phải ép buộc con, hãy về nhà đi.
– Sao mẹ có thể nói những điều quá đáng như vậy! Con không bao giờ nghỉ việc ở đấy đâu! Và con cũng sẽ không về nhà!
– Satomi! Satomi đứng dậy, cầm hành lý đi mất.
Chồng tôi liền đứng lên đuổi theo con bé, nhưng chỉ có mình ông quay lại. Buổi sum họp gia đình sau bao nhiêu năm tan tành, Satomi đã trở lại Chiba rồi.
Tôi đã làm gì sai chứ? Không, lo lắng cho con gái mình chẳng có gì là đúng hay sai cả. Cha mẹ nào cũng sẽ lo lắng cho con cái như vậy thôi. Chồng tôi ngồi xuống ghế và đưa tôi một chiếc phong bì.
– Satomi gửi lại cái này. Tôi mở phong bì ra, trong đó là mấy chiếc vé tham quan Disneyland. Còn có một tờ giấy đính kèm, trên đó viết: “Bố mẹ hãy đến tham quan và xem con làm việc nhé!”. Có lẽ Satomi về nhà để đưa cái này.
Nhưng có bố mẹ nào muốn đi xem dáng vẻ khốn khổ của con gái mình chứ. Chồng tôi nhẹ nhàng cất tiếng nói như thì thầm:
– Bà nó, hay mình thử đến đó một lần xem sao? Đứa con gái chẳng bao giờ cãi lời chúng ta lại thể hiện ý chí quyết tâm như thế, hẳn là vì điều gì đó chứ?
– Nhưng nếu con bé biết chúng ta tới, nó sẽ cố gắng thể hiện ra toàn những điều tốt đẹp thôi…
-Vậy tôi với bà đừng nói cho nó biết khi nào mình đi. Chúng ta lặng lẽ đến rồi về thôi. Có lẽ đến tận nơi, chứng kiến tận mắt môi trường làm việc của Satomi, con bé sẽ chịu lắng nghe hơn khi chúng tôi không biết gì mà phản đối.
Tôi gật đầu với phương án chồng đưa ra. Chúng tôi quyết định cuối tuần tiếp theo sẽ đến thăm nơi Satomi làm việc. Lần đầu tiên đến Disneyland, một thế giới tôi chưa được nhìn thấy bao giờ, giống như đi ra nước ngoài hay bước vào một thế giới khác vậy, tôi hoàn toàn quên rằng mình đang ở Nhật Bản. Ý định cố gắng không để Satomi nhìn thấy lúc đầu có vẻ không cần thiết nữa, ở một nơi rộng lớn ngoài sức tưởng tượng thế này, chúng tôi mà gặp được nhau mới là điều kỳ diệu. Vì đã hỏi trước anh Kaneda về khu vực Satomi phụ trách, tôi có thể tự mày mò bản đồ công viên đến đó. Tôi nhờ anh ấy giữ kín chuyện chúng tôi tới. Anh ấy rất thoải mái và hiểu cho chúng tôi.
Lúc đi qua gần khu vực Ngọn núi không gian, tôi nhìn thấy Satomi trong bộ đồng phục trắng tinh. Con bé đang cầm chổi và cây hốt rác, quét dọn bỏng ngô rơi vãi dưới đất.
– Đúng thật… nó chỉ là một nhân viên quét dọn. Mình à, về thôi. Tôi không thể nhìn thêm nữa.
– Chúng ta mới đến thôi mà. Mất công đến đây rồi, ở lại nhìn con bé thêm chút nữa rồi về!
– Nhưng…
– A! Đúng lúc đó, một cậu bé khoảng 5 tuổi, tay cầm bỏng ngô, vấp ngã ngay trước mặt Satomi. Bỏng ngô trên tay cu cậu đổ vung vãi, một chút máu chảy ra từ khuỷu tay, cậu bé khóc toáng lên. Satomi chạy đến ngay lập tức và đỡ cậu bé đứng dậy.
– Em có sao không? Mẹ em đâu? Cậu bé vừa khóc vừa lắc đầu.
– Em đi lạc à? Cậu bé gật đầu cái rụp.
Satomi lấy chiếc băng y tế từ trong chiếc túi bên hông rồi dán vào khuỷu tay cậu bé.
– Em còn đau ở đâu không?
– Không ạ.
Có vẻ như thằng bé khóc vì sợ hãi khi lạc mẹ và cú sốc khi bị ngã chứ không phải do vết thương ở tay. Satomi liền lấy từ trong túi ra một vật trông như chiếc thẻ và đưa cho cậu bé.
– Chị tặng em cái này. Đây là chiếc thẻ phép thuật.
– Chiếc thẻ phép thuật ạ?
– Ừ, Tinker Bell đã phù phép cho nó đấy.
– Nó có phép thuật như thế nào ạ?
– Em chỉ cần đưa thẻ cho bác ở quầy bán bỏng ngô thì bác ấy sẽ đưa cho em một túi bỏng ngô đầy ắp.
Cậu bé nhận lấy chiếc thẻ rồi đi đến quầy bán bỏng ngô. Nhân lúc đấy, Satomi nhanh tay quét dọn, hốt hết đống bỏng ngô vừa bị đổ ra lúc nãy. Không phải kiểu quét dọn thông thường với điệu bộ thu gom hấp tấp vội vàng, con bé không khác gì một nghệ sĩ vừa cầm cán chổi vừa chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển như đang nhảy múa vậy. Hàng loạt tràng vỗ tay nổi lên từ những vị khách xung quanh khi họ nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời đó. Sàn nhà trở lại sạch bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến nỗi tôi cảm giác nó như chiếc gương phản chiếu tâm hồn trong sáng của Satomi.
Rồi cậu bé kia, tay ôm gói bỏng ngô khuôn mặt rạng rỡ, chạy lại chỗ Satomi.
– Chị ơi! Chị ơi! Em đưa cái thẻ cho bác bán bỏng ngô thế là bác ấy cho em đầy ắp này! Ô, chỗ bỏng ngô em làm đổ lúc nãy đâu mất rồi?
– Chị đã nói rồi mà, Tinker Bell đã dùng phép thuật biến nó trở lại như cũ rồi!
– Tuyệt vời quá! Chiếc túi của chị cứ như là chiếc túi phép thuật ấy!
Trích trong sách “Người quét dọn tâm hồn” – Hiroshi Kamata